- Tác giả: Thư Nghi
- Thể loại: Hiện đại, Hắc bang, Cảm động, SE
- Nguồn: kites.vn
- Độ dài: 11 chương + NT
- Trạng thái: Full
Tình yêu “khắc cốt ghi tâm” là như thế nào?
Có phải là khoảnh khắc khi nhắm mắt lại trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, thì hình ảnh người ấy sẽ xuất hiện. Và nó vẫn luôn như thế, theo bạn đến cả thế giới bên kia…
Nhưng không phải một ai trên thế giới này cũng may mắn gặp được một người để mình có thể “khắc cốt ghi tâm”. Nhưng nếu gặp được rồi lại không thể giữ người ấy bên cạnh thì còn nỗi đau đớn nào hơn. Tất cả chỉ có thể chua xót mà đổ lỗi cho vận mệnh tàn nhẫn mà thôi.
“Từng có người yêu tôi như sinh mệnh” là câu chuyện kể về nỗi đau đó. Một tình yêu thật đẹp nhưng cũng thật buồn. Tương phùng cùng biệt ly chính là cái giá khi chấp nhận bắt đầu cuộc tình bi thương này.
Tôn Gia Ngộ là một đại ca có tiếng trong giới xã hội đen ở Ukraine. Anh bắt đầu dấn thân vào cuộc sống nhơ nhớp này từ khi còn trẻ. Sự tàn nhẫn và độc ác của xã hội dần khiến trái tim anh trở nên nguội lạnh. Đôi tay anh cũng đã nhuộm không biết bao nhiêu máu của kẻ thù. Vì tiền bạc vì quyền lực anh không tiếc đánh đổi bất kể thứ gì. Bởi số phận đã an bài một khi bước đi trên con đường dơ bẩn này anh không thể quay về. Cho dù biết trước sẽ phải trả giá đắt thì cũng không sao. Vì Gia Ngộ anh, như một con sói hoang đơn độc và cao ngạo giữa bóng tối đầy tội ác…
Nhưng một cuộc gặp gỡ tình cờ đã khiến cho vận mệnh rẽ lối. Anh gặp Triệu Mai – cô gái đơn thuần đang là du học sinh. Nếu vào buổi tiệc đêm ấy, dưới ánh trăng mờ ảo cô không lặng lẽ đàn bài hát mà anh từng yêu thích nhất thì có lẽ mọi chuyện sẽ không bất hạnh như thế. Và kết cục đau thương kia hẳn sẽ không diễn ra…
Bản nhạc xưa cũ đấy, nhắc anh nhớ về mối tình đầu đã qua rất lâu, cũng khiến trái tim anh xao động. Một cô gái xa lạ giữa căn phòng xa lạ lại khiến anh cảm thấy quen thuộc và đau đớn. Rồi cứ thế, vận mệnh dẫn lối để họ có thể gặp lại nhau. Tình yêu như sợi tơ, nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim cả hai. Và họ bên nhau như vốn dĩ ngay từ đầu họ sinh ra đã để dành cho nhau. Một chàng trai cao lớn mạnh mẽ đầy u tối, một cô gái bé nhỏ đầy dịu dàng.
Bên người con gái ấy, Gia Ngộ tháo đi cái vỏ bọc vẫn luôn mang, trở thành một chàng trai hoàn toàn khác. Bởi anh yêu cô, một tình yêu chứa đầy những đau đớn và bi thương. Vì anh biết, tình yêu này chính là một con dao 2 lưỡi, giết chết anh cũng sẽ giết chết cô… Sự nguy hiểm cùng những dơ bẩn anh đem lại sẽ khiến cô gái đơn thuần như Triệu Mai không còn là chính mình.
Vì vậy, anh muốn dùng hết tất cả những yêu thương cùng sức mạnh của mình để chở che cho cô. Nhưng, đôi cánh của anh không đủ lớn để có thể cho cô một bầu trời an toàn. Bên anh, thế giới của cô chỉ còn màu tăm tối. Anh không thể cũng không nỡ để cô chịu bất cứ thương tổn nào. Nhưng “Mai Mai, em cần phải học cách trưởng thành” để có thể tự bảo vệ bản thân mình. Vì thế giới này kỳ thực rất tàn nhẫn, rất rất tàn nhẫn.
Một người như anh, sống chết là chuyện không thể nắm trong tay. Nhưng anh nguyện dù bản thân phải chết cũng nhất định giữ cho Mai Mai còn sống. Bởi cô ấy là người anh yêu, Mai Mai của anh, tất cả của anh. Vì thế, giữa cơn bão tuyết khủng khiếp, khi cái chết chỉ là sự chờ đợi trong tuyệt vọng, anh vẫn níu lấy hy vọng cuối cùng cho cô. Giữa những lần truy bắt đầy hiểm nguy giữa anh cùng các băng đản xã hội đen hay khi đối đầu cùng cảnh sát thì anh vẫn luôn giữ an toàn của Mai Mai trên hết. Không chần chờ, không do dự hy sinh đi bản thân mình vì cô…
Lúc ấy, anh chỉ cầu mong “Trong những ngày anh cô độc và bi thương, xin em hãy niệm thầm tên anh”. Niệm thầm tên anh mà thôi chứ không phải là hãy đến bên anh. Lúc ấy, mình đã tự hỏi lòng rằng cần phải yêu bao nhiêu mới có thể biến nguyện cầu thành lời đau thương đến vậy kia chứ.
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, sự chia xa là không cách nào có thể thay đổi. Gia Ngộ đẩy cô rời xa mình với lời nói “Mai Mai, em hãy quên hết tất cả tiếp tục đuổi theo ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước rồi sẽ có người yêu em hơn anh.” Nhưng anh nào hay biết, người cô ấy cần và yêu lại chỉ một mình anh. 10 tháng yêu thương đổi lại là cả một đời lãng quên khi ly biệt…
Cái giá của tình yêu mà Gia Ngộ phải trả rất đắt, đó chính là toàn bộ sinh mệnh anh. Nhưng anh chưa bao giờ hối hận, ngay cả trong những năm tháng cuối đời vì bệnh tật, lại chỉ có thể gọi thầm tên cô trong nỗi nhớ và đau đớn khôn nguôi. Bức ảnh xưa cũ cùng dòng chữ được viết mặt sau luôn được anh giữ gìn thật kỹ “Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ.”
Một đời bình an vui vẻ – là như thế nào nếu không có anh, không có Gia Ngộ của cô bé đó, cô bé Mai Mai. Nếu có thể, mình chỉ mong Mai Mai được gặp anh một lần, cho dù là lần cuối ly biệt đầy đau thương cũng được. Để cô ấy có thể ôm anh mà nói rằng xin lỗi, vì đã để anh một mình. Đã để anh đơn độc chiến đấu cùng bệnh tật và mất đi trong lặng im mà cô không hề hay biết… Chuyện đó, cỡ nào là bi ai kia chứ…
“Từng có người yêu tôi như sinh mệnh” cứ thế mà kết thúc, lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của người đọc. Thương Gia Ngộ, thương Mai Mai và thương cho tình yêu của họ. Dù cố gắng đổi thay thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi sự an bài của số phận. Đoạn đường hạnh phúc đó, chỉ có thể cùng nắm tay đi chung một đoạn mà thôi. Rồi cuối cùng cũng phải chia xa, cho dù nước mắt đã rơi hay giãy dụa níu kéo. Đau thương vẫn hoàn đau thương. Biệt ly vẫn hoàn biệt ly. Chỉ mong Mai Mai như lời Gia Ngộ đã luôn nguyện cầu có thể “một đời bình an vui vẻ”
Review từ fb.com/reviewngontinh0105
==================
Mục lục
Chương 1 ✯ Chương 2 ✯ Chương 3 ✯ Chương 4 ✯ Chương 5 ✯ Chương 6
Chương 7 ✯ Chương 8 ✯ Chương 9 ✯ Chương 10 ✯ Chương 11
Ngoại truyện