– Chúng tôi “lên lịch hẹn” với một nhóm thiếu niên bụi đời. Thằng Minh là thành viên mới nhất. 15 tuổi, mẹ có bồ, bố có vợ hai. Nó quẳng ngay sách vở để “đi chết” cùng các đàn anh cùng cảnh ngộ.
“Trẻ trâu” thành phố
Đi bar ở TP.HCM rất lâu nay đã trở thành một nét giải trí đặc trưng. Khi những cuộc “tranh giành lãnh địa”, quyền bảo kê, cung cấp rượu, thuốc lắc, gái gọi bị cảnh sát trấn áp quyết liệt, chỉ còn lại nỗi lo sợ đến từ những thanh thiếu niên mới lớn.
Chúng chán đời, chúng cần “lấy số”. Với chúng, “có số” là tồn tại, không cần bàn cãi. “Nhicolai”, “nhóc ác” là tiếng lóng trong giới bình dân chỉ những giang hồ nhỏ tuổi, non nớt nhưng hay có những hành động gây sốc kiểu như “bật” lại đàn anh, đánh nhau cho thỏa mãn cơn tức, dễ bị giật dây đi đâm chém.
Từ suốt thời kỳ Cu Lý, Cu Nên cho đến Dung Hà, Hải Bánh, 2 cụm từ này được sử dụng nhiều nhưng về giá trị vẫn được giang hồ thừa nhận.
Hai cái tên Trường “xoăn”, Hưng “chùa”, dù cả gan hạ sát Dung Hà, thủ lĩnh của giang hồ Hải Phòng cũng chỉ được liệt vào nhóm này. Về sau, các băng nhóm lớn bị trừng trị, tình hình an ninh trật tự đi vào quỹ đạo thì sự nổi loạn, thay đổi trong cá tính của thanh thiếu niên mới lớn lại trở thành tâm điểm. Các “anh lớn”, “chị cả” một thời cần ẩn mình cho khéo nên có lúc phải khoanh tay nhìn bọn trẻ con bốc đồng, giật tóc, nắm áo “gõ” nhau như cơm bữa gây sự chú ý. Có nhiều vụ, chúng “bốc hỏa” lên lỡ giết người thì cũng chẳng hiểu… vì sao mình giết. Chúng được gọi bằng một tên gọi rất thuần nông: “trẻ trâu”. Ở phía Bắc, ngoài “trẻ trâu”, các bậc đàn anh hơn được gọi là “bộ đội trẻ”, “bộ đội già”.
Chung quy lại, cách gọi “trẻ trâu” hay “nhicolai”, “nhóc ác”, “ong ve” (gọi kiểu Hải Phòng) hầu hết cùng một nhóm đối tượng. Nhưng tên gọi chỉ là một cách nhận biết đôi khi mang tính võ đoán. Phải tận mắt chứng kiến phong cách một thế hệ “trẻ trâu” thành phố hiện nay mới có thể hiểu thế nào là manh động. Từ đó, mới hiểu được vì sao nhiều “đàn anh” trong giới giang hồ khi vô ý bị một thiếu niên lạ mặt thách thức vội ríu rít nhận “anh sai” ngay lập tức.
Dĩ hòa vi quý, nếu không, khả năng “đàn anh” bị “bôi số” ngay chốn đông người là có thể xảy ra. Cái quy luật nghe qua có vẻ “điên điên, khùng khùng” như nhiều người bình thường vẫn nghĩ ấy, nhưng lại trở thành quy tắc khắc cốt ghi tâm của những kẻ đã, đang và lăm le chuẩn bị bước vào giới giang hồ.
Chúng không cần biết, những tư tưởng “đen” ấy bị cả xã hội lên án và căm ghét. Hoặc, biết đấy nhưng chúng cố tình quên. Trước cuộc tiễn đưa Ngã tư An Sương lúc 0 giờ. Những tiếng nẹt pô xé gió cắt cúp qua đầu xe tải lâu lâu lại xuất hiện báo hiệu cuộc chơi bắt đầu.
Chúng tôi lao theo một nhóm “quái xế” móc nối được trong lần ghi nhận đua xe ở quận Bình Thạnh 3 tháng trước. Tất cả dừng lại ở bar V. Nhóm “quái xế” do Th. “Bắc” (19 tuổi) dẫn đầu bước vào quán bar trên lầu trước những cái cúi chào của 4 thành viên trong nhóm khác đã có mặt.
Phục vụ xếp 2 bàn ở phía gần bục DJ. Thằng dậm chân, uốn tay, thằng kéo nón lưỡi trai sụp xuống che gần nửa khuôn mặt gầy giơ xương, nghiêng đầu phả khói thuốc phì phèo… Những động tác của 2 nhóm giúp không khí quán bar trở nên nhốn nháo một cách đặc trưng.
Lý do cuộc gặp gỡ này, nghe bảo ngoài việc nhóm Th. “Bắc” sẽ nhận tiền thắng cá độ bóng đá từ nhóm kia, chúng còn được mời 1 chai Hennessy để sau này ra đường “em út có chuyện sẽ được đàn anh bảo bọc”. Một thành viên trong nhóm Th. “Bắc” ghé qua nói với tôi: “Tụi này là nhóm của thằng T. “ga” (nhà có đại lý gas) mới đi bụi hơn một tuần, “lúa” (tiền”) còn đầy. Tụi nó bảo nếu lỡ xài hết vào bóng, tuần sau sẽ bán chiếc Suzuki Sport trong nhóm, chắc phải được hơn 100 chai (triệu)”. Chỉ tay vào cậu nhóc nhỏ nhất trong nhóm, khuôn mặt cũng còn vẻ thánh thiện nhất, đàn em Th. “Bắc” kể: “Kia là thằng Minh, 15 tuổi, mới bỏ học được nửa tháng. Ba mẹ nó ly dị, mẹ nó có bồ, ba nó lấy vợ hai. Thằng này tuần trước đi đánh nhau bên Hóc Môn, bị bong gân, về đến khách sạn nó khóc như con gái”. Thằng kể chuyện nói xong cười ha hả, mặt nhăn nhó tỏ vẻ rằng với nó, chuyện đấy là một sự yếu hèn không thể nào chấp nhận.
Tôi quay sang thằng Minh, bắt gặp ánh mắt long lên sòng sọc dưới đèn màu, cảm giác như nó hiểu thằng kia mới nói với tôi chuyện gì. Qua 1 giờ, các bàn trong bar bắt đầu “nóng” thực sự. 2 nhóm ở bàn tôi hò hét, nốc rượu liên tục. Khi chai rượu thứ 2 gần cạn, thằng Minh lao vào toilet nôn thuốc nôn tháo. Lúc quay ra, nó bá vai Th. ‘Bắc” hét lên: “Thằng mặc áo trắng bàn bên kia là ai anh biết không? Nó mới dọa xử em”. Th. “Bắc” trong vai trò đàn anh lập tức vỗ về “mày để tao” rồi bước sang bàn đối thủ. Sau màn cụng ly làm quen, mặt đứa nào cũng khinh khỉnh cười.
Th. “Bắc” bị một thành viên trong nhóm kia một tay ôm gái, một tay chỉ mặt và xua xua ra hiệu về chỗ cũ đi. Biết quay về kiểu này thì ‘mất mặt” với nhóm đàn em, Th. “Bắc” túm cổ áo thằng ‘vô lễ’ kia đe dọa. Cả nhóm đối phương hơn chục thằng lập tức ập vào như muốn ăn tươi nuốt sống Th. “Bắc”. Phía bên này, cả nhóm cũng lao qua. Thằng Minh say khật khưỡng cầm chai rượu gào lên: “Tao giết hết tụi bây”.
Bảo vệ quán bar ngay lập tức bước đến can thiệp với phương châm “muốn gì ra ngoài mà nói chuyện, đây là chỗ là làm ăn”. Cả 2 nhóm hậm hực ra về, thằng Minh hùng hổ ra chỗ gửi xe đòi rút dao giấu trong đó ra để ăn thua đủ. Trước sự lôi kéo quyết liệt của tôi và một thằng khác trong nhóm, cả bọn Th. “Bắc’ đồng ý đi về.
Trên đường đến một khách sạn trên đường Phan Huy Ích (quận Tân Bình), lâu lâu thằng Minh lại gào lên “Tao mồ côi rồi, tụi bây muốn gì, giết hết”. Trong khi đó, Th. “Bắc” lại âm mưu muốn mời nhóm kia đi nhậu vào hôm sau để hòa giải nhưng thực chất là giăng bẫy đối thủ, chuẩn bị sẵn mã tấu, huy động thêm lực lượng để tập kích bất ngờ nhằm rửa nhục hôm nay.
Thoáng nghe qua, tôi rùng mình vì độ “quỷ quyệt” của thằng nhóc 19 tuổi. Chúng gặp nhau ở bar không phải vì giải trí mà để tạo ra những cuộc tiễn biệt sặc mùi phạm pháp.
Quốc Quang
Bài 3: Giải mã tội ác sau những ánh đèn màu
Khi những cái lắc mông của 2 chân dài múa cột vừa chấm dứt. Người đàn ông trạc 35 tuổi do phấn khích nên hào hứng bước lên ôm cột nhảy loạn xạ. Đám thiếu niên nhếch môi cười khẩy. Thù hận sắp ngoi lên…
>> Bài 1: Những sàn nhảy ‘tử thần’ ở Sài Gòn